Cherreads

Chapter 6 - ✴️ CHƯƠNG 6 — MƯỜI TÊN

Không gian vẫn giữ nguyên độ dày của sương mù, ánh sáng trắng nhạt lơ lửng quanh bàn đá. Mười người ngồi đó, chưa ai rời đi, nhưng cũng không ai tỏ ra vội vã cam kết. Từng ánh mắt, từng cử chỉ đều ngầm truyền đi một điều: tất cả vẫn còn mơ hồ.

Zareth tựa nhẹ lưng vào ngai vàng, cánh tay đặt lên tay vịn, ánh mắt trắng quét một lượt qua bàn đá. Mười dáng người phủ sương mỏng, khuôn mặt vẫn không thể nhìn rõ, giọng nói vẫn chưa định hình được cá tính — như thể chính bản thân họ cũng còn chưa chấp nhận vị trí mới.

Một người lên tiếng, giọng trầm và chậm:

"Có vẻ như... buổi triệu hồi này chưa thể kết thúc hoàn toàn. Chúng tôi cần thêm thời gian để cân nhắc. Lần gặp tiếp theo, quyết định sẽ rõ ràng hơn."

Một giọng khác tiếp lời, nhẹ nhàng hơn:

"Dù ngài là chủ nhân nơi này, chúng tôi cũng cần một cấu trúc cụ thể nếu muốn làm việc lâu dài. Danh xưng, quyền hạn, và điều kiện."

Zareth gật nhẹ, không phản đối.

"Vậy thì ta đồng ý," giọng cậu vang lên, vững và điềm tĩnh, "Lần gặp tiếp theo, từng người trong các ngươi sẽ trả lời dứt khoát. Tại không gian này, không ai nhìn rõ ai. Vậy để dễ dàng làm việc và giữ trật tự, mỗi kẻ trong các ngươi hãy tự chọn lấy một cái tên — danh xưng riêng biệt mà từ nay về sau sẽ dùng để gọi lẫn nhau."

Bên dưới, từng ánh sáng yếu dần, thay vào đó là dòng năng lượng rung động như thủy ngân chảy giữa không khí. Mười người bắt đầu trầm ngâm.

Một người mặc áo giáp gật đầu trước tiên:

"Gọi ta là Brann."

Kẻ thứ hai, giọng như cát lướt qua gỗ mục:

"Ta chọn tên Merva."

Tiếp đó:

"Velk."

"Syrah."

"Jeron."

"Aune."

"Thorne."

"Keira."

"Nox."

"Ezhel."

Mười cái tên vang lên, mỗi tiếng mang âm sắc riêng, như một vết khắc vào lớp đá cũ kỹ giữa hư vô. Không còn ai giấu mình trong lớp sương mù vô danh. Dù chưa ai lộ mặt, tất cả đã nhận về danh xưng.

Zareth quan sát kỹ từng phản ứng, rồi lại cất lời:

"Tốt. Khi các ngươi đã chọn xong tên cho riêng mình, thì ta sẽ hẹn một ngày khác để quyết định cuối cùng. Nhớ kỹ — cơ hội này chỉ có một lần. Kẻ bỏ lỡ sẽ không còn chỗ đứng tại đây."

Cậu đứng dậy khỏi ngai, giọng vang dội hơn:

"Còn bây giờ, ta cho phép các ngươi trao đổi với nhau. Không gian này đã mở. Hãy nói chuyện đi — chia sẻ nơi mình đang ở, hoặc bất cứ điều gì cần thiết."

Một khoảng lặng kéo dài. Rồi từ bên dưới, giọng nói đầu tiên vang lên — nhẹ và có phần bỡn cợt:

"Vậy... để ta mở đầu trước đi. Ta đang ở tầng mưa khu Đông. Nơi mà mỗi buổi sáng bước ra cửa là phải mặc áo chống thấm toàn thân. Mưa không dứt, và chẳng ai đủ kiên nhẫn để đứng ngoài đó lâu."

Một người khác bật cười khẽ:

"Thật ngưỡng mộ sự lạc quan của ngươi, nhưng nơi đó từng làm ta viêm phổi hai lần rồi. Ta ở phía Bắc, rìa thành phố. Trên đồi gió lộng. Vừa vắng vừa lạnh, nhưng ít nhất không bị ngập."

Một giọng khác chen vào, khô khốc:

"Khu 3, đường dẫn ngầm. Chắc không ai muốn đặt chân tới, nhưng lại là nơi duy nhất mà mọi thứ cần giấu đều biến mất sạch sẽ."

Một giọng nữ nhẹ tênh cất lên:

"Đầm lạnh, phía Nam. Chỗ đó thì chẳng cần ai đến, vì thứ ở dưới bùn cũng đã đủ đông rồi. Nhưng ta lại thấy yên tĩnh, nên ở lại."

"Ta ở khu dân xám," một giọng khàn khàn lên tiếng, "phía Tây. Ổn nếu ngươi thích trà rẻ tiền, tường nứt và người lạ nhìn chằm chằm vào lưng."

"Giữa tầng tháp cũ và chợ mới," một người nói, thong thả, "nơi mọi thứ cũ kỹ vẫn giao lưu với những thứ chưa kịp tồn tại lâu. Có lẽ hơi hỗn loạn, nhưng đầy cơ hội."

"Mái khu công nghiệp," một người khác nói, giọng trầm, "đôi khi nóng đến phát điên, nhưng dễ quan sát, ít ai đủ tò mò leo lên đó."

"Ta ở thành cổ," một giọng nữ trầm lắng xen vào, "đá mục, cửa xiêu, vết tích cũ kỹ... ta không ngại nghe tiếng gió hú thay cho tiếng người."

Một người lên tiếng, ngắt quãng bởi gió:

"Rìa tường bao phía Nam. Không đẹp, chẳng dễ sống. Nhưng... ta thích nhìn ra ngoài. Xa đến tận sương mù."

Cuối cùng, giọng vang vọng như từ tầng khí quyển:

"Tầng mây thứ hai. Trên cả đèn đường và bụi mịn. Không có gì rõ ràng ở đây cả. Nhưng nhìn xuống, mọi thứ đều trong tầm mắt."

Zareth không xen vào. Cậu lặng lẽ lắng nghe — từng giọng nói, từng lời kể. Những mảnh thông tin nhỏ nhoi kia dần vẽ nên một bản đồ sống trong đầu cậu. Chúng chưa nói gì về sức mạnh, nhưng vị trí đã đủ để đoán từng vai trò.

Ngai vàng vẫn cao, sương mù vẫn dày, nhưng dưới lớp đó, mười bóng hình đang bắt đầu rút ngắn khoảng cách giữa nhau — dù chỉ bằng vài lời.

Một cơn đau nhói bất chợt lan ra trong lồng ngực Zareth. Nó không giống mệt mỏi thông thường — mà là cảm giác bị ép chặt từ bên trong, như một lưỡi dao xoáy vào tim, cắt rời từng mạch dẫn sinh lực.

Cậu gập nhẹ người, tay siết tay vịn ngai, hơi thở đứt quãng.

"...Đủ rồi," cậu nói giữa cơn đau, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng, "Hẹn các ngươi vào ngày khác."

Không gian chao đảo. Sương mù co rút. Những dáng người mờ nhòe tan dần vào bóng xám. Tiếng thì thầm biến mất như bị hút sạch bởi khoảng trống.

Zareth nhắm mắt lại, cảm giác căng tức trong ngực dần dịu đi. Khi mở mắt, trước mặt cậu chỉ còn căn phòng cũ và làn khói mỏng lững lờ. Ngay phía trước, con gà tế vẫn đứng yên, cổ nghiêng nghiêng, đôi mắt đen tròn chăm chú nhìn thẳng vào cậu — như thể nó vừa chứng kiến tất cả.

Tôi đã thêm đoạn cuối chương 6 với chi tiết Zareth chịu cơn đau ngực dữ dội sau thời gian lưu lại trong không gian triệu hồi quá lâu. Cậu chủ động kết thúc buổi gặp, không gian tan biến, sương mù rút sạch — để lại căn phòng quen thuộc và ánh nhìn lạnh lẽo của con gà tế.

More Chapters