Cherreads

Chapter 44 - Chương 44: Cuộc Đối Thoại Trên Đỉnh Thái Thanh

Thái Thanh Phong, ngọn núi cao nhất, linh thiêng nhất của Thiên Huyền Tông. Nơi đây không phải là nơi ở của bất kỳ ai, mà được coi là nơi gần với "Trời" nhất. Đỉnh núi quanh năm mây phủ, gió lộng, linh khí tinh thuần đến mức có thể gột rửa cả tâm hồn. Chỉ có chưởng môn và các vị thái thượng trưởng lão mới có tư cách đến đây tĩnh tu.

Lâm Phong một mình một bóng, men theo con đường bằng đá trắng cổ xưa đi lên đỉnh núi. Mỗi một bước đi, hắn đều cảm thấy một luồng áp lực vô hình, không phải là uy áp của một cá nhân, mà là uy áp của cả đất trời, của lịch sử ngàn năm của Thiên Huyền Tông.

Tâm trí hắn lúc này tĩnh lặng đến đáng sợ. Lời cảnh báo của Trương Bàn Tử như một ngọn núi đè nặng lên vai, nhưng cũng chính nó đã dập tắt đi ngọn lửa kiêu ngạo vừa nhen nhóm sau những chiến thắng liên tiếp. Hắn biết, cuộc gặp gỡ này còn nguy hiểm hơn cả một trận chiến sinh tử. Một lời nói sai, một biểu cảm không đúng, đều có thể dẫn đến kết cục vạn kiếp bất phục.

Hắn sẽ nói gì? Kể lại câu chuyện nửa thật nửa giả như đã nói với Tô Thanh Sương? Hay là im lặng, để mặc cho đối phương dò xét? Hắn không biết. Hắn chỉ có thể chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.

Cuối cùng, hắn cũng lên đến đỉnh.

Đỉnh Thái Thanh là một quảng trường tròn bằng bạch ngọc, trống trải, bốn phía là biển mây cuồn cuộn. Giữa quảng trường, một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu tím đơn giản, không có bất kỳ hoa văn nào, đang đứng chắp tay sau lưng, nhìn về phía chân trời xa xăm.

Không có khí thế kinh người. Không có uy áp bức người. Người đó chỉ đứng yên, nhưng lại hòa làm một với cả đất trời, khiến người ta có cảm giác ngài chính là trung tâm của thế giới này.

Đạo Huyền chân nhân.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu, bước tới, cách chưởng môn chừng mười trượng, rồi cúi đầu thi lễ một cách kính cẩn.

"Đệ tử Lâm Phong, tham kiến chưởng môn."

Đạo Huyền chân nhân từ từ quay người lại. Đôi mắt ngài sâu thẳm, không vui không buồn, giống như một bầu trời đêm không có sao, khiến người ta không thể nào đoán được ngài đang nghĩ gì. Ngài nhìn Lâm Phong một lúc lâu, một cái nhìn dường như có thể xuyên thấu cả linh hồn, nhìn thấu mọi bí mật.

"Miễn lễ," ngài nói, giọng nói vẫn bình thản. "Ngươi có biết, tại sao ta lại gọi ngươi đến đây một mình không?"

"Đệ tử ngu muội, không dám phỏng đoán," Lâm Phong đáp, đầu vẫn cúi thấp.

"Ha..." Đạo Huyền chân nhân khẽ cười. "Ngươi không ngu muội đâu. Trái lại, ngươi còn thông minh hơn rất nhiều người. Thông minh đến mức, có thể biến tất cả mọi người thành quân cờ trong tay ngươi mà chính họ cũng không hề hay biết."

Tim Lâm Phong đập mạnh một cái. Lời nói này, rốt cuộc có ý gì?

"Tạp Dịch Viện, Tông Môn Đại Bỉ, Thái Cổ Bí Cảnh," Đạo Huyền chân nhân chậm rãi bước tới, mỗi bước đi của ngài đều ẩn chứa một loại đạo vận không thể diễn tả. "Mỗi một bước đi của ngươi, đều gây ra một trận sóng gió. Ngươi có biết, trong lịch sử ngàn năm của Thiên Huyền Tông, chưa từng có ai giống như ngươi không?"

Lâm Phong vẫn im lặng. Hắn biết, bất kỳ lời giải thích nào lúc này cũng là thừa thãi.

"Ta đã điều tra về quá khứ của ngươi. Thôn Vong Trần, một thôn làng bình thường dưới chân núi," Đạo Huyền chân nhân đột nhiên nói, một câu nói khiến cả người Lâm Phong cứng lại. "Mười năm trước, cả thôn gặp hỏa hoạn, không một ai sống sót. Duy chỉ có ngươi, một đứa trẻ bảy tuổi, đã biến mất một cách bí ẩn."

Ngài nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong. "Ta muốn nghe chính miệng ngươi kể lại. Đêm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đây rồi! Câu hỏi mà hắn sợ nhất cuối cùng cũng đã đến!

Lâm Phong siết chặt nắm đấm giấu trong tay áo. Hắn biết, đây chính là bài khảo nghiệm. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt không có sự sợ hãi, mà là một nỗi bi thương và căm hận đã được nén lại đến cực điểm. Hắn bắt đầu kể, một phiên bản khác của câu chuyện mà hắn đã kể cho Tô Thanh Sương. Hắn kể về hỏa hoạn, về thảm kịch, nhưng lại che giấu đi sự tồn tại của những tu sĩ áo trắng, chỉ mô tả đó là một đám "ma đầu" tàn ác. Hắn cũng kể về việc mình đã tìm thấy một "vật thể lạ" trong đống tro tàn, và nó đã dung nhập vào cơ thể hắn.

Đạo Huyền chân nhân lặng lẽ lắng nghe, không hề ngắt lời. Khi Lâm Phong kể xong, ngài chỉ hỏi một câu duy nhất.

"Câu chuyện của ngươi rất hay. Nhưng ngươi có tin vào những gì mình vừa kể không?"

Dứt lời, một luồng ý chí kinh khủng, không phải là uy áp, mà là một sự chất vấn của chính Đại Đạo, từ trong mắt Đạo Huyền chân nhân bắn ra, bao trùm lấy toàn bộ tâm trí của Lâm Phong.

Thiên Đạo Vấn Tâm!

Đây là một loại thần thông tối cao, có thể trực tiếp hỏi vào bản tâm của một người. Bất kỳ lời nói dối nào, bất kỳ sự che giấu nào, dưới sự chất vấn này, đều sẽ bị lột trần. Tâm trí Lâm Phong rung chuyển dữ dội, những hình ảnh thật sự về đêm đó, về những tu sĩ áo trắng, về cây sáo trúc, bắt đầu hiện lên, sắp sửa phá vỡ lớp vỏ bọc mà hắn đã tạo ra.

Hắn sắp bại lộ rồi!

Nhưng, ngay trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất, "Hỗn Độn Thế Giới" thu nhỏ trong đan điền của hắn bỗng nhiên xoay tròn. Nó không chống lại luồng ý chí của chưởng môn. Nó chỉ đơn giản là... tồn tại. Nó là một thế giới riêng, có quy luật riêng, không thuộc về Thiên Đạo của thế giới này.

Luồng ý chí chất vấn của chưởng môn, khi chạm vào thế giới đó, giống như một giọt nước rơi vào một biển dầu. Nó không thể dung nhập, cũng không thể phá vỡ, mà chỉ có thể lướt qua một cách vô ích.

Sự tấn công tan biến. Tâm trí Lâm Phong trở lại tĩnh lặng. Hắn nhìn Đạo Huyền chân nhân, trong mắt vẫn là sự bi thương và căm hận đó, không hề có một chút thay đổi. Hắn đã vượt qua được bài khảo nghiệm một cách hoàn hảo, không phải bằng ý chí, mà bằng chính bản chất của sức mạnh mà hắn sở hữu.

Lần đầu tiên, trong đôi mắt sâu thẳm của Đạo Huyền chân nhân lộ ra một tia kinh ngạc thực sự.

"Thú vị... thật sự rất thú vị," ngài lẩm bẩm. Ngài không hỏi thêm nữa. Ngài biết, có những bí mật, không phải cứ hỏi là sẽ có câu trả lời.

"Được rồi," ngài nói, thu lại khí thế của mình. "Chuyện quá khứ, ta tạm thời không truy cứu nữa. Ta gọi ngươi đến đây hôm nay, là vì một chuyện khác."

Ngài nhìn về phía chân trời. "Thiên Huyền Tông ta, nhìn bề ngoài thì là đệ nhất chính đạo, quang minh lỗi lạc. Nhưng ở nơi nào có ánh sáng, ở nơi đó có bóng tối. Cuộc đấu đá nội bộ ngày càng trở nên gay gắt. Một vài con sâu đã bắt đầu làm rầu nồi canh. Ta cần một con dao sắc bén, một con dao không thuộc về bất kỳ phe phái nào, để giúp ta loại bỏ những con sâu đó."

Ngài quay lại, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy thâm ý.

"Ta đã quan sát ngươi rất lâu. Ngươi có thực lực, có tâm kế, và quan trọng nhất, ngươi không sợ đắc tội với ai. Ngươi chính là con dao mà ta đang tìm kiếm."

Lâm Phong im lặng, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Chưởng môn, lại muốn hắn trở thành đao phủ của ngài ấy?

"Kể từ hôm nay," Đạo Huyền chân nhân nói, giọng nói không cho phép từ chối. "Thân phận Chuyên Chúc Thú Sư của ngươi sẽ được hủy bỏ. Ta sẽ chính thức nhận ngươi làm... đệ tử quan môn (đệ tử cuối cùng) của ta. Ngươi sẽ không cần tuân theo quy củ của bất kỳ ngọn núi nào, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của một mình ta."

"Ngoài ra, ta ban cho ngươi một chức vụ mới: Thiên Hình Sứ Giả. Trao cho ngươi quyền 'tiền trảm hậu tấu' đối với những đệ tử nội môn có hành vi phản bội môn phái, cấu kết ma đạo. Đây là lệnh bài của ngươi."

Một tấm lệnh bài bằng huyền thiết màu đen kịt, mặt trên khắc một chữ "Hình" (刑) bằng máu, bay đến trước mặt Lâm Phong. Tấm lệnh bài này tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo, tượng trưng cho quyền lực sinh sát tuyệt đối.

Lâm Phong sững sờ. Hắn không thể ngờ được mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này. Từ một kẻ bị nghi ngờ, hắn lại trở thành người nắm giữ quyền sinh sát trong tay. Chưởng môn đang nghĩ gì? Ngài thực sự tin tưởng hắn? Hay đây chỉ là một cái bẫy còn lớn hơn, một cách để mượn đao giết người, để hắn trở thành kẻ địch của tất cả mọi người, rồi cuối cùng sẽ dễ dàng loại bỏ hắn?

Hắn nhìn tấm lệnh bài, rồi lại nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của chưởng môn. Hắn không thể nhìn thấu.

Nhưng hắn biết, hắn không có quyền từ chối.

Hắn vươn tay, nhận lấy tấm lệnh bài lạnh như băng. Khi ngón tay hắn chạm vào nó, hắn biết, cuộc đời của mình đã không còn có thể quay đầu lại được nữa.

"Đệ tử... tuân lệnh."

Đạo Huyền chân nhân gật đầu hài lòng. "Tốt. Nhiệm vụ đầu tiên của ngươi, chính là điều tra về phe cánh của Vương trưởng lão. Ta có tin báo, bọn họ gần đây có những hành động qua lại mờ ám với một thế lực bên ngoài. Hãy tìm ra bằng chứng cho ta."

Một nhiệm vụ đầu tiên, đã trực tiếp chĩa mũi nhọn vào kẻ thù lớn nhất trước mắt của hắn.

Lâm Phong rời khỏi Thái Thanh Phong, trong tay là tấm Thiên Hình Lệnh bài, trong đầu là một mớ hỗn độn. Hắn cảm thấy mình như một quân cờ nhỏ bé, vừa được một bàn tay vô hình nhấc lên, đặt vào trung tâm của một bàn cờ còn lớn hơn, phức tạp hơn vạn lần.

Hắn không biết người chơi cờ là ai. Nhưng hắn biết, kể từ hôm nay, hắn đã có tư cách để lật đổ những quân cờ khác.

More Chapters