Sau khi câu chuyện bi thương về Diệu Linh kết thúc, không khí bên bờ Vong Tình Hồ trở nên nặng nề. Phệ Hồn Lão Ma không còn giữ được vẻ tĩnh tại, sự bồn chồn hiện rõ trong từng bước đi của nàng dọc bờ hồ. Nàng chắp tay sau lưng, cánh tay còn lại khẽ chống lên cằm, dáng vẻ trầm tư.
Nàng đột ngột dừng lại, nhìn xoáy vào Phù Dung, thanh âm trầm thấp mang theo một sự hiếu kỳ không thể kìm nén: "Vậy còn đứa trẻ đó, tiểu đồ đệ mà Diệu Linh bất chấp tất cả để đưa về... Muội có rõ về lai lịch của nó không?"
Một nụ cười buồn thoáng hiện trên gương mặt tuyệt mỹ của Phù Dung. Nàng khẽ nhíu đôi mày thanh tú, ngước mắt nhìn lên vầng huyết nguyệt trên trời một hồi lâu. Rồi, nàng chậm rãi nhắm mắt, đôi môi mỏng khẽ mím lại, buông ra một tiếng thở dài mang theo cả sức nặng của tuế nguyệt.
"Cách đây chín năm trước, Tàng Vân Tông tổ chức cuộc thi tuyển chọn, hàng trăm, hàng nghìn dân làng trong thành đô lẫn ngoài thành đều đưa con đến Tông Môn Tàng Vân để tham gia tuyển chọn," Phù Dung cất lời, rồi nàng chậm rãi đưa ngón tay ngọc ngà của mình lên, "Sư tỷ, thay vì nghe muội kể, chi bằng hãy tự mình xem lại sự kiện của chín năm về trước."
Ngón tay Phù Dung nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Phệ Hồn. Một luồng khí tức lạnh lẽo nhưng không mang sát ý tức thì xuyên qua lớp mặt nạ, xâm nhập vào thức hải. Trước mắt Phệ Hồn, khung cảnh Vong Tình Hồ bỗng nhiên gợn sóng, rồi vỡ tan thành hàng triệu mảnh gương ký ức, cuốn nàng vào một vòng xoáy thời gian hỗn loạn, đưa nàng về chín năm trước.
Quảng trường Tàng Vân Tông - 9 năm về trước
Một luồng thần thức mênh mông bao bọc lấy Phệ Hồn. Khung cảnh Vong Tình Hồ vỡ tan, thay vào đó là một quảng trường rộng lớn và náo nhiệt. Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu xuống, nhưng không khí nơi đây còn nóng hơn cả ánh mặt trời bởi hy vọng và sự tranh đoạt.
Không khí huyên náo như một cái chợ vỡ. Mùi mồ hôi lo lắng của người nghèo khó hòa cùng mùi đàn hương đắt tiền từ y phục của các công tử, tiểu thư. Tiếng xì xào bàn tán, tiếng cha mẹ dặn dò con cái, tất cả hòa thành một thứ âm thanh của hy vọng và tham vọng. Nhưng trên đài cao, nơi các trưởng lão ngự trị, chỉ có sự im lặng lạnh lẽo của quyền phán xét. Đối với họ, dòng người phía dưới không phải là những số phận, mà chỉ là những viên đá thô cần được sàng lọc, và đa số sẽ bị vứt bỏ không thương tiếc.
Trên đài cao, một vị đệ tử chấp sự vận y phục xanh lam, gương mặt kiêu hãnh, bước ra dõng dạc hô lớn, thanh âm được linh lực khuếch đại vang vọng khắp nơi: "Loa! Loa! Loa! Phụng mệnh Thủy Tổ và các vị Trưởng Lão, hôm nay Tàng Vân Tông mở đại lễ, chiêu mộ đệ tử! Các bậc cha mẹ trong thành, mau mau đưa con em mình đến đài kiểm tra, đừng để lỡ mất tiên duyên ngàn năm có một!"
Lời vừa dứt, đám đông phía dưới lập tức xôn xao, bắt đầu chen lấn về phía những chiếc bàn dài nơi các trưởng lão đang ngồi.
"Con trai, nhớ lời cha dặn, phải thể hiện hết mình!" - một thương nhân giàu có vỗ vai đứa con trai mập mạp. "Tiểu Lan, đừng sợ, cứ làm như lúc con luyện tập ở nhà là được." - một người mẹ hiền từ dặn dò cô con gái nhỏ.
Giữa biển người đầy hy vọng và lo toan đó, có hai bóng hình hoàn toàn lạc lõng. Một lão nhân, một tiểu nữ hài.
Sau khi các đứa trẻ được xếp thành bốn hàng dọc ngay ngắn, trải dài từ đài cao xuống tận cửa chính của tông môn, quá trình khảo nghiệm bắt đầu. Các trưởng lão lần lượt gọi tên, dùng thần thức kiểm tra.
Những tiếng phán quyết lạnh lùng, dứt khoát vang lên không ngừng, như những nhát búa gõ vào hy vọng của bao người: 'Căn cốt hạ phẩm, loại!', 'Tâm tính không đủ, loại!', 'Có chút thiên phú, tạm nhận vào ngoại môn!', 'Loại!'. Mỗi một chữ 'loại' thốt ra là một tiếng khóc nấc nghẹn ngào từ phía dưới, nhưng cũng là một tiếng thở phào nhẹ nhõm của những người khác. Sau ba canh giờ tuyển chọn, cuối cùng cũng đến lượt một đứa trẻ với gương mặt bầu bĩnh, trong đôi mắt trong veo ẩn chứa nét lo âu.
Một trưởng lão mặt vuông chữ điền, Mạc Nhai, thậm chí còn không buồn đứng dậy. Lão chỉ hờ hững đưa tay nắm lấy cổ tay cô bé, truyền thần thức vào dò xét một cách qua loa. Chỉ một lát sau, lão chau mày, phẩy tay như đuổi tà, lạnh lùng phán: 'Không có thiên phú, kẻ tiếp theo!'
Nhưng đúng lúc đó, một trưởng lão khác với phong thái dịu dàng hơn lại bước tới. "Khoan đã," lão nói, rồi mỉm cười nhìn cô bé, "con là Uyển Nhi, phải không?".
Uyển Nhi ngẩng lên, ngơ ngác: "Bẩm... bẩm thúc thúc, sao người biết tên con ạ?".
Vị trưởng lão cười hiền hậu, chỉ vào viền cổ áo cô bé: "Ha ha, vì trên này có thêu hai chữ 'Uyển Nhi' rất đẹp. Ta là Mạc Lý, vị sư huynh Mạc Nhai vừa rồi có chút nóng nảy. Để ta kiểm tra lại cho con, biết đâu có sự nhầm lẫn."
Uyển Nhi khẽ gật đầu, một tia hy vọng nhỏ bé lại nhen nhóm. Lão cẩn thận dùng thần thức dò xét, nhưng rồi, nụ cười trên môi lão cũng dần tắt. Lão thở dài, giọng trầm xuống: 'Lão hữu, thật xin lỗi... Trong người nó... hoàn toàn trống rỗng, không một tia linh khí. Nhưng... kỳ lạ thay, thần thức của ta khi chạm vào lại có cảm giác như đang nhìn vào một vực sâu không đáy, một sự trống rỗng đến mức chính nó lại là một loại đầy đặn đến đáng sợ. Ta không hiểu được.' Lão lắc đầu, 'Dù sao, theo quy chuẩn của tông môn, đây là tuyệt duyên với tiên đạo.'
Bàn tay vốn vững như bàn thạch của Tàn Kiếm Khách khẽ run lên. Ông không dám nhìn vào đôi mắt trong veo của Uyển Nhi, vì sợ sẽ không kìm được mà tuốt kiếm. Ông chỉ có thể nhìn xuống mặt đất nứt nẻ, cảm thấy một nỗi bất lực và tự trách chưa từng có dâng lên trong lòng. Mọi hy vọng, mọi kế hoạch... chẳng lẽ lại tan thành mây khói chỉ vì một câu nói phũ phàng của những kẻ có mắt không tròng? Cuối cùng, ông chỉ có thể nén tiếng thở dài, giọng khàn đi vì cảm xúc dồn nén: "Vậy... ông cháu tôi xin lui về."
Dòng ký ức dừng lại ở đó. Phù Dung thu tay về. Nàng nhìn vẻ trầm mặc của Phệ Hồn Lão Ma, rồi mới nói tiếp, giọng đầy thâm ý: "Chính vào lúc đứa trẻ đó bị cả tông môn từ chối, bị phán xét là phế tài, thì một vị khách không mời đã giáng thế..."
Ngay khi hai tiếng 'lui về' vừa thốt ra, không khí vốn đang nóng bức bỗng trở nên mát lạnh, một mùi hương hoa đào thanh khiết lan tỏa khắp nơi. Cả quảng trường đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, không phải vì mệnh lệnh, mà vì một luồng uy áp không thể diễn tả bằng lời từ trên trời cao giáng xuống. Bầu trời trong xanh nứt ra một đường chỉ đen kịt. Từ đó, vô vàn cánh hoa đào màu tím nhạt, tỏa ra tiên khí thuần khiết, chậm rãi bay ra. Theo sau đó, bốn con dị thú thượng cổ đầu rồng mình lân, toàn thân phủ vảy ngọc bích... Người đời gọi chúng là Bích Lạc.
Phù Dung mỉm cười giải thích: 'Bốn con Bích Lạc đó không phải là linh thú thông thường. Chúng được chính Diệu Linh ngưng tụ từ linh hồn và Đạo Vận của các sinh linh viễn cổ, mỗi con khi phá trứng chào đời đều nắm giữ sức mạnh bản nguyên của một trong tứ đại nguyên tố: Phong, Hỏa, Thủy, Băng. Sự xuất hiện của chúng đã khiến cả Tàng Vân Tông phải chấn động.'
"Chiếc kiệu hoa kia lại càng không tầm thường, nó được đúc thành từ vô số pháp bảo của các bậc Thượng Quan Tiên từ thời đại trước, bản thân đã là một tòa tiên cung di động."
Và đó là cách mà một Dị Số, một tồn tại bị cả một tông môn phán là 'tuyệt duyên tiên đạo', lại được một trong những thực thể bí ẩn và mạnh mẽ nhất thu nhận. Tại sao ư? Không ai biết. Nhưng một Dị Số như vậy, một khi đã nhập thế, chắc chắn sẽ là tâm điểm của cơn bão tố sắp tới. Sư tỷ, người là người thông minh, người nghĩ chúng ta nên đứng ở đâu trong cơn bão này? Đối đầu với nó, hay là... trở thành một phần của nó?
Phệ Hồn trầm ngâm một hồi lâu, nàng liên tục đi qua đi lại với dáng vẻ bồn chồn, rồi cất giọng hỏi, thanh âm không rõ ý vị: "Kế hoạch của sư muội là muốn Tông môn của ta và của muội... trở thành liên minh của Tử Môn Quan sao ?"
Phù Dung tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt Phệ Hồn, ánh mắt tím lóe lên một tia sáng quyết đoán. 'Không chỉ liên minh, sư tỷ. Là trở thành một trong ba chân vạc định đoạt ván cờ này. Diệu Linh có Dị Số. Tỷ có Hồn Môn. Muội có Phù Dung. nếu chúng ta trở thành Liên Minh của Tử Môn Quan chúng ta sẽ trở thành một thế lực lớn Tỷ nghĩ sao?'