Cherreads

Chapter 47 - CHƯƠNG 47:BÀN TIỆC LUẬN ANH HÙNG

Không gian phía trên Ngự Hoa Viên đã không còn tuân theo bất kỳ quy tắc nào của thế giới này. Nó đã biến thành một lĩnh vực độc lập, một võ đài bị cô lập bởi một quả cầu năng lượng mờ ảo, nơi hai luồng sức mạnh kinh hoàng đang nghiền ép lẫn nhau trong một sự im lặng chết chóc. Bên ngoài, những đóa Lệ Mẫu Đơn vẫn đỏ như máu, những cây Tử Diện Thụ vẫn trưng ra những gương mặt thống khổ trong câm lặng.

Nhưng bên trong, là cảnh tượng của các thế giới đang sinh ra rồi lại chết đi.

Dưới sân tiệc, thời gian như ngưng đọng

Các trưởng lão của Hồn Môn và chiến tướng của Phù Dung, những kẻ vốn quen với việc định đoạt sinh tử, giờ đây chỉ là những khán giả bất đắc dĩ, cùng ngước nhìn lên võ đài trên cao, nơi số phận của chính họ đang được định đoạt bởi hai bóng hình tuyệt mỹ

Ánh mắt họ dán chặt vào hai bóng hình đang giao tranh, cố gắng nắm bắt từng chiêu thức, từng luồng pháp tắc hủy diệt. Không cần dùng đến thần thức, họ cũng có thể cảm nhận được một luồng uy áp kinh hoàng tựa như trời sập đang đè nặng xuống, khiến huyết khí trong người như muốn ngưng trệ, ngay cả những đóa Vong Ưu Thảo kiêu hãnh cũng phải thu lại ánh bạc run rẩy trước khí thế kinh thiên động địa đó.

Trong số các cường giả của Phù Dung, Minh Tử Giám khẽ chau mày, bàn tay to lớn siết chặt chén rượu bằng băng ngọc trên bàn, nhưng chén rượu vẫn không hề suy suyển.

Bộ lông bào dệt từ vảy của một con Huyền Vũ từ thời Hoang Cổ trên người hắn khẽ lóe lên những đạo ngân quang, tự động phòng ngự trước những gợn sóng năng lượng vô tình thoát ra. Ánh mắt lão tướng, vốn đã tôi luyện qua vô số trận chiến sinh tử, giờ đây lại hiện lên một nỗi lo âu không thể che giấu.

Hắn biết, hai vị "sư tỷ muội" kia không chỉ đang "giao lưu", mà là đang dùng những sát chiêu ẩn chứa Đạo Ngân hủy diệt. Cứ tiếp tục thế này, dù ai thắng ai thua, ván cờ lớn mà họ dự tính sẽ bị phá vỡ.

Lâm Huyền Trạch của Hồn Môn thì mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả pháp bào, sống lưng lạnh toát. Với linh cảm của một kiếm tu đỉnh cao, hắn không chỉ 'thấy', mà còn cảm thấy kiếm tâm của chính mình đang run rẩy, kêu gào trong sự sợ hãi. Mỗi một dao động từ quả cầu trên cao đều như một nhát kiếm vô hình chém thẳng vào đạo tâm của hắn, khiến hắn có cảm giác như hàng vạn thanh thần kiếm đang được rèn ngay trong linh hồn mình. Đây không còn là cuộc chiến của tu sĩ, mà là cuộc chiến của hai loại Trật Tự Càn Khôn đối nghịch, và hắn chỉ là một hạt bụi may mắn chưa bị nghiền nát.

Giữa lúc không khí đặc quánh lại tựa mật đông, Minh Tử Giám quyết định không thể chờ đợi thêm.

Hắn chậm rãi đứng dậy, không bộc phát khí thế, chỉ để cho Thần Uy của một Á Thần chân chính tự nhiên lan tỏa.

Thanh âm trầm hùng, vững chãi tựa thái sơn của hắn vang lên, không dùng linh lực khuếch đại, mà dùng chính uy lực của Đạo, xuyên qua tầng tầng pháp tắc hỗn loạn, vang vọng thẳng đến quả cầu năng lượng trên trời cao:

"Hai vị tiên tử, bàn tiệc đã dọn, tiên tửu sắp nguội. Xin hãy tạm gác lại 'chuyện cũ', cùng chúng tại hạ cạn một chén, luận bàn thế sự. Hà tất phải để những ân oán mang hơi thở tuế nguyệt làm hỏng đi nhã hứng của một cuộc tương phùng trăm năm hiếm có?"

Lời nói của Minh Tử Giám như một tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh, không làm nó dậy sóng, nhưng lại tạo ra một gợn sóng đủ để phá vỡ thế giằng co.

Bên trong quả cầu không gian, hai thân ảnh tuyệt mỹ tạm thời tách ra.

Phù Dung, trong bộ xiêm y nửa đỏ nửa trắng, khẽ cất tiếng, thanh âm lạnh lùng nhưng thanh tao: "Giám Ngân nói phải. Trò vui nên có điểm dừng. Sư tỷ, hay là chúng ta dùng một chiêu cuối cùng để phân định, xem như làm nóng người trước khi vào tiệc?"

Phệ Hồn Lão Ma, sau chiếc mặt nạ trắng vô cảm, đôi mắt đỏ rực lóe lên một tia hứng thú. Nàng cười khẽ, một tiếng cười ma mị nhưng lại có phần sảng khoái: "Sư muội đã có nhã hứng, ta sao có thể từ chối? Vậy thì, hãy để ta xem, trăm năm qua, 'Hồng Trần Nhất Mộng' của muội đã tiến bộ đến đâu."

Lời nói vừa dứt, một dị biến kinh hoàng xảy ra. Phù Dung không động thủ, nàng chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt.

Nhưng cả không gian như chìm vào một cõi mộng bi ai. Từ trong hư không, một bóng đen bắt đầu ngưng tụ, không phải vật chất, mà là chính sự tĩnh lặng tuyệt đối của một ngôi sao đã chết, là sức nặng của vô số lời hứa bị lãng quên. Nó không có hình dạng cụ thể, nhưng mỗi khi nó phình to, không gian xung quanh lại rên rỉ, và những trưởng lão bên dưới cảm thấy Đạo Tâm của chính mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, buộc họ phải đối mặt với mọi hối tiếc và thất bại trong đời. Ngọn núi đó mang theo bóng đen của sự tuyệt vọng, ầm ầm giáng xuống, mục tiêu không phải là thân xác, mà là muốn nghiền nát Đạo tâm của Phệ Hồn Lão Ma.

Tất cả các trưởng lão bên dưới đều biến sắc. Chỉ riêng việc nhìn ngọn núi khái niệm đó thôi cũng đã khiến họ cảm thấy tinh thần bị áp chế, linh lực trong người như muốn ngưng trệ. Đây là loại thần thông gì? Nó đã vượt xa phạm vi của pháp thuật thông thường!

Đối mặt với ngọn núi khái niệm đang sập xuống, Phệ Hồn Lão Ma không lùi bước. Nàng ngẩng đầu, sau chiếc mặt nạ, đôi mắt đỏ rực bùng lên như hai mặt trời máu. Ma khí và oán niệm ngút trời quanh người nàng không tỏa ra, mà điên cuồng thu lại, ngưng tụ vào cánh tay phải.

"Thiên…..Ấn ....Chiến ....Hồn .....Quyết!"

Nàng gầm lên một thanh âm kéo dài , thanh âm không còn ma mị, mà là tiếng thét của hàng vạn chiến hồn không cam lòng, là ý chí bất khuất của những kẻ đã ngã xuống trong vô số cuộc chiến. Cánh tay nàng không hề biến đổi kích thước, nhưng lại mang một cảm giác như nó chứa đựng sức nặng của cả một kỷ nguyên chinh phạt. Nàng tung một quyền.

Một quyền tích tụ một lượng ánh sáng khổng lồ ,tiếng động giao thoa tác động rung chuyển cả Hồn Môn Tông. Một quyền thuần túy của ý chí, của sự hủy diệt. Một quyền được đúc nên từ linh hồn của hàng vạn chiến binh, mang theo khát vọng phá tan mọi gông cùm.

ẦM KRUUUUUUUUUUUUUUUNG!

Ngọn núi khái niệm và nắm đấm chiến hồn va vào nhau.

Không có vụ nổ vật lý. Thay vào đó, cả không gian như vỡ thành hàng triệu mảnh gương. Trong mỗi mảnh gương, các trưởng lão có thể thấy những cảnh tượng kỳ lạ: một thế giới mà Tàng Vân Tông chưa bao giờ tồn tại, một Phù Dung chưa từng rời khỏi sư môn, một Phệ Hồn Lão Ma vẫn còn là một thiếu nữ... Vô số khả năng, vô số tương lai và quá khứ bị nghiền nát trong một khoảnh khắc.

Quả cầu không gian bao bọc trận chiến cuối cùng cũng không chịu nổi sức mạnh này, vỡ tan thành vô số đốm sáng li ti, tạo thành một cơn mưa ánh sáng tuyệt đẹp nhưng cũng đầy chết chóc. Một luồng sóng xung kích vô hình quét qua, Minh Tử Giám và các trưởng lão hai bên phải đồng loạt ra tay, dựng lên tầng tầng kết giới mới miễn cưỡng chặn lại được dư chấn cuối cùng.

Khi mảnh vỡ không gian cuối cùng tan biến, trả lại cho Ngự Hoa Viên bầu trời trong xanh đến nao lòng, hai thân ảnh tuyệt mỹ vẫn đứng đối diện nhau giữa không trung. Khoảng cách trăm trượng giữa họ lúc này tựa như một vực thẳm của sự im lặng. Y phục có chút xáo trộn, nhưng Thần Uy không hề suy giảm, chỉ là đã lắng lại, không còn vẻ hủy diệt mà mang một sự phức tạp khó dò.

"Vẫn là Sư Tỷ mạnh." Phù Dung cất lời, thanh âm không có vẻ thua cuộc, mà giống một lời thừa nhận đầy phức tạp, một sự công nhận thực lực của đối phương sau trăm năm xa cách.

"Sư muội vẫn luôn biết cách biến nỗi đau thành vũ khí đẹp đẽ nhất. Thôi, vở kịch này đến đây là đủ rồi. Khán giả của chúng ta đang chờ." Nụ cười sau chiếc mặt nạ của Phệ Hồn Lão Ma mang một sự hài lòng khó đoán. Nàng biết, trận chiến này bất phân thắng bại, nhưng màn "chào hỏi" này đã đủ.

Phù Dung khẽ gật đầu, thân hình mảnh mai lướt tới, tự nhiên nắm lấy bàn tay của Phệ Hồn Lão Ma. Một cảnh tượng khiến tất cả mọi người phải sững sờ. Hai bàn tay, một của kẻ mang ma khí ngút trời, một của người mang tiên vận thoát tục, nắm lấy nhau một cách hài hòa đến lạ.

Họ cùng nhau, nhẹ nhàng như hai chiếc lá rơi, đáp xuống hai chiếc bảo tọa chủ vị của bàn tiệc đã được dọn sẵn. Ngay khi họ ngồi xuống, toàn bộ uy áp kinh người đều biến mất không một dấu vết. Trước mắt mọi người không còn là hai vị tuyệt thế cường giả vừa làm rung chuyển cả vũ trụ, mà chỉ là hai vị sư tỷ muội xinh đẹp tuyệt trần, phong thái ung dung, chuẩn bị thưởng tiệc.

Sự im lặng bao trùm Ngự Hoa Viên. Các trưởng lão nhìn nhau, trong lòng vẫn còn chấn động chưa nguôi. Giữa đống đổ nát của nhận thức, họ bỗng nhận ra, thực lực kinh hoàng của hai vị tông chủ không phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất, chính là ván cờ mà họ hoàn toàn không hiểu, và mối quan hệ vừa là kẻ thù, vừa là cố nhân không thể định nghĩa kia.

Mối quan hệ của họ rốt cuộc là gì? Và "chuyện chính" mà họ sắp bàn... sẽ lại làm khuynh đảo thế giới này đến mức nào nữa đây?

More Chapters