Cherreads

Chapter 44 - CHƯƠNG 44: Hồn Môn Mật Nghị

Bên trong Tạ Vô Nhai, sảnh điện chính của Hồn Môn, không khí không chỉ u ám, mà còn dính nhớp, đặc quánh mùi của tử khí và oán niệm tích tụ ngàn năm.

Mỗi một hơi thở đều như nuốt phải một hỗn hợp của tro tàn và sự tuyệt vọng, khiến linh lực trong người cũng phải vận chuyển một cách nặng nề.

Nơi đây không có ánh sáng của mặt trời hay tinh tú, chỉ có thứ quang mang mờ ảo, lạnh lẽo phát ra từ những khối Hồn Thạch khổng lồ được khảm vào vách đá, chiếu rọi lên những đường vân tự nhiên tựa như những gương mặt đang vặn vẹo trong thống khổ.

Không khí đặc quánh mùi của tử khí và oán niệm, dường như có sức nặng vật lý, khiến ngọn lửa trong các đài đuốc cũng phải cháy một cách yếu ớt, ánh sáng bị bóp méo. Ngay cả những cường giả có mặt, dù đã quen với cảnh máu chảy đầu rơi, cũng cảm thấy thần thức như bị những sợi tơ vô hình của oán khí quấn lấy, khiến tâm cảnh khó mà tuyệt đối tĩnh lặng.

Trên chiếc ghế cao tại thượng, một bảo tọa được điêu khắc từ xương cốt của một con Cự Thú từ thuở hỗn mang không rõ tên, một thân ảnh mờ ảo đang ngự trị.

Thân ảnh đó không có hình thù rõ ràng, chỉ là một khối sương mù đen thẫm, đặc quánh và không ngừng chuyển động, như thể được kết tinh từ chính bóng tối nguyên thủy nhất. Duy chỉ có hai điểm trống rỗng, sâu thẳm tựa hai vực sâu của hư vô, đang lơ lửng giữa màn sương

Chúng không phát ra ánh sáng mà dường như nuốt chửng mọi quang mang xung quanh, đó chính là đôi mắt của Phệ Hồn Lão Ma. Sự hiện diện của hắn khiến cả đại điện chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc.

Ngay cả những tàn hồn vặn vẹo trên các khối Hồn Thạch cũng phải câm nín, không dám phát ra một tiếng rên rỉ. Mọi âm thanh đều bị đôi mắt hư vô kia nuốt chửng, chỉ còn lại một sự im lặng của nỗi kinh hoàng tuyệt đối.

Dưới bảo tọa, những nhân vật cốt cán nhất của Hồn Môn đứng đó, mỗi người một vẻ nhưng đều toát ra khí tức khiến người khác phải nín thở. Họ không phải là những pho tượng, mà là những con mãnh thú đang thu mình, chờ lệnh

Ở phía xa, một thân ảnh nam tử đứng đó, uy thế tựa vạn cổ chí kim, chính là Lâm Huyền Trạch.

Hắn vận một bộ lông bào không rõ chất liệu, nhưng trên đó không phải hoa văn trang trí, mà là những tàn tích được khắc chạm bằng máu và linh hồn của kẻ địch.

Bàn tay hắn luôn vô thức đặt hờ trên chuôi kiếm, một thói quen của kẻ mà đối với hắn, rút kiếm còn nhanh hơn cả suy nghĩ. Những vết xước, những ấn ký mờ ảo từ những trận chiến tàn sát qua các kỉ nguyên, những cuộc chinh phạt tại các vũ trụ chủ thể khác, tất cả đều hiển hiện trên tấm áo, tỏa ra một luồng sát khí ngưng tụ đến mức khiến không gian xung quanh cũng phải vặn vẹo.

Phía xa hơn một chút, thân hình cao lớn, vững chãi tựa một ngọn núi của Mạc Thần Du đứng đó, bất động. Hắn là một trong những bộ lĩnh hùng hậu nhất, được Phệ Hồn Lão Ma tin tưởng tuyệt đối, giao cho những nhiệm vụ do thám và thăm dò các thế lực lân cận. Ánh mắt hắn sắc bén, lặng lẽ quét qua mọi ngóc ngách trong điện, như một con mãnh ưng đang quan sát lãnh địa của mình.

Nhưng có lẽ, hai bóng hình thu hút sự chú ý nhất lại thuộc về hai nữ tử.

Gần hơn về phía bảo tọa, Chu Tuyết Lăng đứng đó, một sự tồn tại tựa như đóa hoa độc dược đẹp đến nao lòng.

Nàng được người đời xưng tụng là mỹ nhân thiên hạ của Phản Vũ Trụ, và danh xưng đó không hề khoa trương.

Nàng diện một bộ xiêm y khá đơn giản màu đen tuyền, nhưng lại không thể che giấu được vóc dáng ba đường tuyệt mỹ và khí chất thoát tục.

Nhưng ẩn sau vẻ đẹp đó, là một thiên phú tu luyện kinh người. Những ngón tay thanh tú của nàng thỉnh thoảng lại khẽ cử động, như đang âm thầm diễn hóa một ấn quyết phức tạp nào đó, một tuyệt kỹ đấu chiến mà một khi thành hình, ngay cả Phệ Hồn Lão Ma cũng phải vài phần kiêng dè.

Đứng đối diện với nàng là Hàn Tịch Uyên. Nếu Chu Tuyết Lăng là đóa hồng rực rỡ thì Hàn Tịch Uyên chính là một bông tuyết liên trên đỉnh núi vạn năm.

Nàng mang vẻ đẹp của một thượng tiên, lạnh lùng, thoát tục và rất ít lời. Nàng rất ít lời, nhưng đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ băng của nàng dường như không nhìn vào bất cứ ai trong sảnh điện.

Thay vào đó, chúng tập trung vào một điểm hư vô trước mặt, nơi dường như có một bàn cờ vô hình đang hiện lên, và mỗi một biến động của các thế lực lân cận chỉ là một quân cờ đang di chuyển theo đúng quỹ đạo mà nàng đã vạch sẵn.

Xa hơn, là hàng chục vị trưởng lão hùng mạnh khác: Trần Khê Phong, Dư Nhược Hành, Khâu Trạm Dương, Bạch Ảnh Kỳ, Ngô Phàm Không, Đào Vân Lộ, Tôn Tĩnh Huyên, Thịnh Vũ Liêm, Diêu Tịnh Không

Họ là những cường giả đã bước ra từ những trận chiến ác liệt ngàn năm trước, mỗi người đều mang theo khí tức của riêng mình - có người thì âm hàn như cửu u, có kẻ lại cuồng bạo tựa ma mị

Dù tất cả đều đã thu liễm, nhưng luồng áp lực vô hình tỏa ra từ họ hợp lại, khiến cho không khí trong điện càng thêm đặc quánh, tựa như một vùng đầm lầy có thể nuốt chửng bất cứ kẻ yếu nào dám bước vào.

Hôm nay, tất cả đều tề tựu, im lặng chờ đợi.

Đôi mắt hư vô của Phệ Hồn Lão Ma khẽ động

.

 'Mạc Thần Du.' 

Giọng nói của lão không lớn, nhưng vang vọng trong thần hồn mỗi người.

'Bẩm Tông chủ,'

Mạc Thần Du bước ra, giọng nói trầm ổn,

'Hắc Thủy Lâu gần đây đã cử ba trưởng lão lén lút tiếp cận Hắc Phong Giản

Mục tiêu rõ ràng là mạch khoáng Hồn Tinh của chúng ta

Lời vừa dứt

một tiếng 'xì' nhẹ vang lên.

Sát khí từ phía Lâm Huyền Trạch đã ngưng tụ thành một luồng kiếm ý vô hình, cắt một vết rãnh nhỏ nhưng sâu hoắm trên nền đá dưới chân hắn.

Hắn không nói gì, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Hàn Tịch Uyên lúc này mới hờ hững lên tiếng, giọng lạnh như băng

Một lũ châu chấu đá xe, không đáng để Tông chủ bận tâm

Để Huyền Trạch sư huynh đi một chuyến là đủ dọn dẹp sạch sẽ.

Phệ Hồn Lão Ma chỉ khẽ gật đầu trong màn sương, một cái gật đầu định đoạt số phận của cả một tông môn.

Nhưng giữa những toan tính đó, ánh mắt của Phệ Hồn Lão Ma vô thức hướng về phía cuối đại điện, nơi có một cánh cổng đá nhuốm màu tuế nguyệt đóng chặt, quanh năm không một ai dám đến gần.

Trên cánh cổng, những đạo văn tự Thái Cổ vẫn đang chậm rãi lưu chuyển, tỏa ra một khí tức vượt trên tất cả, như một lời nhắc nhở rằng quyền lực thực sự của Hồn Môn vẫn đang bế quan phía sau nó

Đó là nơi dẫn đến Thái Huyền Điện.

Đó là Cơ Huyễn Quân, Lão Tổ Tông, người sáng lập ra Hồn Môn

Một ngàn năm trước, sau khi đưa Hồn Môn lên đến đỉnh cao quyền lực tại Phản Vũ Trụ, Cơ Huyễn Quân đã đột ngột tuyên bố bế quan, giao lại toàn bộ quyền hành cho đệ tử thân tín nhất của mình là Phệ Hồn Lão Ma. Từ đó đến nay, Phệ Hồn Lão Ma đã trở thành Tông chủ đời thứ hai, chèo lái Hồn Môn suốt một thiên niên kỷ đằng đẵng

Nhưng Phệ Hồn Lão Ma biết, và tất cả những trưởng lão ở đây đều biết, quyền lực thực sự vẫn nằm trong Thái Huyền Điện

Cơ Huyễn Quân không chỉ là một lão tổ, ông là một huyền thoại sống, một trong những cường giả bậc tu chân ít ỏi từng tận mắt chứng kiến trận Thái Cổ Hạo Kiếp, khi vị tiền bối tóc trắng kinh thiên động địa kia đoạt lấy Linh Căn trước sự bất lực của vô số Hồng Hoang Chân Linh

Mỗi khi nghĩ đến vị Lão Tổ Tông đó, đôi mắt hư vô của Phệ Hồn Lão Ma dường như cũng gợn lên một tia dao động mà không ai có thể nhận ra.

Lão tự hỏi

'Một ngàn năm rồi.

.. rốt cuộc người đã đạt đến cảnh giới nào? Là đang tìm cách đột phá một ngưỡng không thể tưởng tượng, hay chỉ đơn giản là đang quan sát ván cờ của hậu thế chúng ta từ trong bóng tối?'

Sự tồn tại của ông như một ngọn núi vô hình, vừa là sự bảo chứng, vừa là một áp lực đè nặng lên tất cả, kể cả Phệ Hồn Lão Ma.

Trong một khoảnh khắc, Phệ Hồn Lão Ma tự hỏi, nếu vị Lão Tổ Tông kia xuất quan, nhìn thấy ván cờ mà mình đang bày ra, người sẽ nói gì?

Liệu người có hài lòng không?

Sự im lặng trong đại điện bỗng trở nên nặng nề hơn.

Phệ Hồn Lão Ma khẽ siết chặt tay vịn của bảo tọa, thứ xương cốt cứng rắn vang lên một tiếng răng rắc nghe thấy. Ván cờ của Hồn Môn đã bắt đầu, nhưng lão biết, kẻ thực sự nắm giữ bàn cờ vẫn chưa hề lộ diện.

More Chapters